hóa ra sư đệ phản diện yêu thầm ta

Sự thật khiến cô sốc nặng. Hóa ra, chính Wang Shuyi đã phản bội người bạn thân của mình. Li Haitao đã phát hiện chuyện vợ mình ngoại tình, sau đó anh ta cũng biết được Wang Shuyi vừa ly hôn, đang thất nghiệp, lại là người ham tiền. Việc nhân sự âm thầm nghỉ việc, bỏ qua các quy trình thông thường sẽ gây ra những tác động xấu đến doanh nghiệp như tiến độ dự án bị ảnh hưởng do thiếu nhân sự thực hiện, phải gấp rút trong khâu cơ cấu lại tổ chức và tuyển dụng nhân sự mới cho vị trí còn Tác giả Thi Hòe -- Thể loại: Đam Mỹ , Cổ Đại - Truyện Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta của tác giả Thi Hòe kể về Mạnh Trần tính nết dịu dàng, kiếp trước chỉ hận mỗi mình Tiết Lãng.Tiểu sư đệ vừa mới nhập gàn bướng khó gần, chẳng hiểu tại sao lại xem y là cái gai trong mắt, chuyên lập mưu hãm "Sư phụ ngươi từ nhỏ liền cực kỳ ái mộ mẫu thân ta, nhưng mẫu thân ta trước sau vẫn luôn coi ông ấy là huynh trưởng. Phụ thân ta vốn là biểu đệ của sư phụ ngươi, nhưng phụ mẫu ta khi ấy vừa gặp đã yêu, cuối cùng kết làm phu thê. Quyển 1 Nguyên tác: Tuyên Hóa Thượng Nhân Sự Tích 法界佛教總會 DRBA/DRBU/BTTS www.drbachinese.org Phần I: Tu Hành Tại Trung Quốc 1) Thừa nguyện trở lại 2) Lập chí tu hành 3) Vang danh hiếu tử 4) Dẫn dắt kẻ mê 5) Quy y Tam Bảo 6) Đọc sách dạy học 7) Cửu tử nhất sanh 8) Tất cả là thử thách 9) Định lực thắng ma 10) Vui làm việc thiện 11) Không nhiễm nữ sắc Quá trình nhận ra tình cảm dành cho nhau của cặp đôi Tiểu Lan Hoa và Đông Phương Thanh Thương khiến khán giả hưởng thụ vô cùng. Thương Lan Quyết (Vương Hạc Đệ, Ngu Thư Hân) Mỗi một bộ phim đều có một ưu điểm riêng, cũng có những thiếu sót nho nhỏ. Tùy thuộc vào sở degulecum1988. Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 60 Thích Editor Vện Mạnh Trần bình tĩnh đẩy hắn ra, giơ tay xoa đầu hắn, “Mai cốc chủ chữa hỏng đầu ngươi rồi sao? Vô lý, thoạt nhìn y đáng tin lắm mà…” Ma tôn bắt lấy tay y, xoa gò má dính thuốc mỡ của y, “Ta nghiêm túc đấy, ta nhớ ra ký ức ba nghìn năm trước, cũng thấy ngươi.” Mạnh Trần ngơ ngẩn, sốt sắng ra mặt, “Nhanh thế đã nhớ ra rồi à?” “Chỉ có một đoạn ngắn thôi.” Hắn nói, “Nhưng cảm giác rất thật, rất quen thuộc… Không phải ảo giác mà rõ ràng là ta đã từng trải qua. Mai cốc chủ nói ghim châm thêm vài lần thì hiệu quả sẽ rõ rệt hơn, có lẽ không bao lâu nữa ta sẽ nhớ lại toàn bộ.” Mạnh Trần nôn nao, môi run run, khàn giọng hỏi, “Vậy ngươi vừa mới nói, ngươi nhớ ra tên mình…” Hắn cười toe toét, nhìn vào mắt y, “Là Tiết Lãng. Ta nghe ngươi gọi ta là Tiết Lãng.” Chóp mũi Mạnh Trần nóng lên, không kiềm được rơi nước mắt. Tiết Lãng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm siết y vào lòng. Hắn hiểu cảm xúc của Mạnh Trần, suốt thời gian qua, thật ra Mạnh Trần không hề bình tĩnh như y thể hiện ngoài mặt. Y cũng lo lắng, cũng sợ hãi, cũng bất an, sợ niềm tin sụp đổ, sợ nhận được đáp án không như hai người mong muốn. May mắn thay, họ đã thắng canh bạc này. “Ngươi lại dây thuốc lên mặt ta.” “Ừm, dù sao cũng dính đầy mặt rồi, dính thêm chút có sao đâu.” Mạnh Trần khịt mũi, cuối cùng cũng nhoẻn cười. Tiết Lãng xoa nhẹ đuôi mắt ướt át của y, dịu dàng nói, “Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ làm ngươi khóc nữa.” Mạnh Trần ngẩng mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn không chớp, cất giọng buồn hiu, “Cũng không được rời xa ta.” “Được.” Tiết Lãng cúi đầu, đặt một nụ hôn đầy yêu thương lên trán y, “Dù ngươi có mắng ta đánh ta đuổi ta, ta cũng sẽ không rời xa ngươi. Lừa ngươi làm chó, ngoéo tay nào.” “Ấu trĩ.” Mạnh Trần lẩm bẩm, sau đó duỗi ngón út ngoéo tay với hắn. —o0o— Mới qua một lần điều trị mà Tiết Lãng đã nhớ lại một phần ký ức, Mai Tiếu Hàn cũng cao hứng, ghim thêm ba lần nữa theo đúng tiến trình. Phần ký ức chôn sâu rốt cuộc cũng được giải phóng, tuôn ra ào ạt như sông đổ về biển. Những mảnh ghép rời rạc hợp thành một chuỗi hoàn chỉnh, hắn thức đêm trông ngóng cập nhật khi còn ở Trái Đất, sau đó rơi vào bể tình với Mạnh Trần. Lần đầu xuyên vào sách, hắn kiên quyết đóng vai ác, cho đến khi sống lại rồi cùng Mạnh Trần trải qua những cay đắng ngọt bùi… Một tháng sau, hắn gần như đã nhớ lại tất cả. “Nhưng ký ức của ba nghìn năm trước ta chỉ nhớ được một đoạn ngắn.” Sau lần trị liệu cuối cùng, Tiết Lãng khó hiểu, “Tại sao nhỉ?” Hắn gấp gáp muốn biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì, tại sao Mạnh Trần lại ở bên hắn, nhưng cố gắng cách mấy cũng chẳng nhớ thêm điều gì. “Chắc là quá lâu nên khó khôi phục.” Mai Tiếu Hàn rút châm cho hắn, “Ta cũng không có cách, chỉ có thể chờ qua một thời gian xem thế nào.” Tiết Lãng hậm hực, Mai Tiếu Hàn vỗ vai hắn, khuyên giải, “Nghĩ thoáng chút đi, quá khứ tuy quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là hiện tại.” Y chớp mắt, cười tủm tỉm, “Mạnh Trần đang chờ ngươi đó.” Nghe vậy, Tiết Lãng lập tức lên tinh thần, mặc quần áo chạy ra ngoài, quả nhiên thấy Mạnh Trần đang đứng dưới tán cây lê chờ hắn. Y cầm một tờ giấy trắng, đôi tay linh hoạt gấp vài cái rồi ném về phía hắn. Một con hạc giấy be bé vỗ cánh bay qua đậu lên vai Tiết Lãng, giọng nói hiền hòa vang lên bên tai, “Muốn ăn bánh thanh đoàn không?” Tiết Lãng nhìn người đứng dưới tàng cây, cười đáp, “Muốn.” “Ta làm xong rồi, còn nóng hổi, về rồi cho đệ nếm thử.” “Được.” Mai Tiếu Hàn đi ra gặp ngay cảnh này, không nhịn được trợn trắng mắt, mặt nhăn mày nhíu, “Hai người có cần sến đến thế không?” Cách có mấy bước cũng bày đặt gửi thư tình, còn muốn cho người ta sống nữa không? “Hâm mộ cứ nói thẳng.” Tiết Lãng hớn hở cất hạc giấy vào tay áo, tươi cười bước thật nhanh đến chỗ Mạnh Trần. Mai Tiếu Hàn nhìn bóng hai người xa dần, ngẫm lại sự tích tặng hoa tặng sao gửi hạc giấy của người ta mà giận sôi gan. Y nghiến răng ken két, âm thầm ra quyết định. Đêm nay mà tên đầu gỗ chết tiệt kia không chơi trò lãng mạn thì đừng hòng trèo lên giường y nữa! —o0o— Thời gian qua, Mạnh Trần và Tiết Lãng cư ngụ ở Lạc Xuân Các, Tiết Lãng đi ghim kim, Mạnh Trần rảnh rỗi không có gì làm, bèn mày mò học nấu ăn. Nhớ hồi còn ở Thái Huyền Tông, Tiết Lãng tỏ vẻ rất muốn uống xúp gà y nấu. Trước giờ Mạnh Trần chưa từng vào bếp, nên lần này tranh thủ học lén tay nghề của đầu bếp Mai Hoa Cốc, y học xong cách nấu xúp rồi tự tay làm bánh thanh đoàn, còn xào thêm vài món. Nhìn một bàn thức ăn phong phú, Tiết Lãng ngớ người, mất một lúc lâu sau mới hỏi, “Huynh tự làm?” “Ừ.” Mạnh Trần nói, “Ta nếm thử rồi, hương vị cũng tạm ổn, không biết có hợp khẩu vị đệ không.” Thật lâu trước kia, sư muội Thái Huyền Tông thường xuyên tặng bánh tự làm cho y, nhân cơ hội thổ lộ tấm lòng. Khi đó y nghĩ mãi không hiểu, người tu tiên đã tích cốc từ lâu, tặng đồ ăn thì có ý nghĩa gì chứ. Hơn nữa, thành trấn dưới núi thiếu gì đồ ăn, vừa ngon vừa tiện, cớ gì lại lãng phí thời gian tu luyện để làm bánh? Bây giờ y đã hiểu, thích một người thì sẽ muốn làm tất cả cho người đó, dù tốn thời gian tốn sức lực nhưng lòng lại vui. Tiết Lãng không nói hai lời, vội đi rửa tay rồi bốc một cái bánh thanh đoàn lên nhai nhồm nhoàm, khen không dứt miệng. Hắn quét sạch cả bàn thức ăn như gió cuốn, uống hết ba bát xúp gà. Mạnh Trần cản mà không được, hoảng hồn nói, “Coi chừng tức bụng đấy.” Tiết Lãng đặt bát xuống, nghiêm túc nói, “Chỉ cần là huynh làm thì có bao nhiêu ta cũng ăn được hết.” Biết rõ hắn nịnh bợ nhưng Mạnh Trần vẫn không nhịn được nhếch khóe môi, đứng dậy dọn chén đũa. Tiết Lãng vội ngăn y, nhanh tay ôm chồng chén bát đi trước, “Huynh nấu ăn rồi, phải để ta rửa chén! Phải rồi, thỉnh thoảng nấu một lần thôi, sau này không được lén ta nấu ăn, biết không? Lỡ bị bỏng hay cắt trúng tay thì sao?!” Hơn nữa, Mạnh Trần không hợp với chốn bếp núc mịt mù khói bụi, về sau cơm nước cứ để hắn lo là được! Nhìn hắn xắn tay áo rửa chén, Mạnh Trần nhẹ chân bước qua ôm chầm lấy hắn từ phía sau. Xoảng. Tiết Lãng run tay chọi bể một cái chén, vừa lo nghĩ phải đền tiền cho Mai Tiếu Hàn, vừa nói thật khẽ như sợ phá hỏng điều gì, “Sao thế?” Trong ấn tượng của hắn, Mạnh Trần rất hiếm khi làm hành động mang tính ỷ lại như vậy, chỉ có một lần duy nhất là khi y trọng thương sốt cao. Mạnh Trần nhắm mắt, áp mặt vào lưng hắn, “Xin lỗi.” Tiết Lãng khựng lại, lau khô tay rồi xoay người kéo Mạnh Trần ôm vào lòng, trêu y, “Xin lỗi gì, vừa rồi huynh bỏ độc vào đồ ăn hả?” Mạnh Trần ôm eo hắn, không nói tiếng nào. “Dù huynh bỏ độc thật thì ta cũng ăn.” Tiết Lãng dùng cằm cọ đỉnh đầu y, “Ta cam tâm tình nguyện cho huynh chuốc độc.” Mạnh Trần muốn cười, rồi lại thấy xót xa, vì y biết Tiết Lãng nói thật. Y cho hắn đường mật, hắn sẽ tươi cười nhận lấy. Y cho hắn thạch tín, hắn cũng sẽ nuốt xuống không chút do dự. Tựa như khi ở Ma Vực, y tiếp cận hắn với ý đồ mưu sát, làm bao nhiêu việc khiến hắn thất vọng, tổn thương, vậy mà Tiết Lãng vẫn bao dung, nhượng bộ hết lần này đến lần khác. Dù cho khi ấy chưa biết chân tướng, nhưng vết thương lòng mà y gây ra cho Tiết Lãng là thật. Suốt thời gian qua, ký ức của Tiết Lãng từ từ hồi phục, niềm vui sướng, kích động trong lòng Mạnh Trần nhiều bao nhiêu thì nỗi áy náy, tự trách cũng nhiều bấy nhiêu. Bất kể là thiếu niên Tiết Lãng hay Ma tôn Tiết Lãng đều vì y mà làm quá nhiều. Còn y lúc nào cũng làm hắn đau khổ. Kiếp trước đã vậy, kiếp này cũng… “Này, không được nghĩ vớ vẩn.” Tiết Lãng như biết y nghĩ gì, hắn dùng hai tay nâng mặt Mạnh Trần, nghiêm túc nhìn vào mắt y, “Nghe đây, huynh không biết đối với ta, huynh quan trọng đến mức nào đâu. Ta cũng nói rồi, vì huynh thì dù có phải làm gì điên rồ, ta cũng cam tâm tình nguyện, ta cũng vui vẻ bằng lòng. Vậy nên huynh không được nghĩ gì tiêu cực hết, nghe chưa?” Mạnh Trần mím môi, rời mắt không dám nhìn hắn. Nhìn thái độ này, Tiết Lãng biết y lại bắt đầu đâm vào bế tắc, hắn cuống lên, chưa nghĩ kỹ đã thốt, “Nếu huynh vẫn còn thấy có lỗi với ta, xin lỗi bằng miệng không có tác dụng thì làm gì thực tế đi!” Hắn vừa nói xong thì suýt tự cắn lưỡi, tự rủa mình mồm mép tép nhảy, không biết nói thì cứ ngậm cái miệng lại! Nào ngờ Mạnh Trần vậy mà không nổi giận, còn nhìn vào mắt hắn, hàng mi đen nhánh chớp chớp như đang hồi hộp. Tiết Lãng chưa kịp phản ứng, Mạnh Trần đã vươn hai tay ôm cổ hắn, nhón chân lên, nhắm mắt nghiêng đầu hôn lên môi hắn. Please enable cookies. Error 1016 Ray ID 7d5eefd948b9b748 • 2023-06-12 031645 UTC What happened? You've requested a page on a website that is on the Cloudflare network. Cloudflare is currently unable to resolve your requested domain What can I do? If you are a visitor of this websitePlease try again in a few you are the owner of this websiteCheck your DNS settings. If you are using a CNAME origin record, make sure it is valid and resolvable. Additional troubleshooting information here. Was this page helpful? Thank you for your feedback! Cloudflare Ray ID 7d5eefd948b9b748 • Your IP • Performance & security by Cloudflare Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 16 Âm hôn Editor Vện Hắn bặm môi quá mạnh nên son lem nhoe nhoét, nhìn như hề. Mạnh Trần nhịn không nổi, vừa cười vừa lau giúp hắn. Khi ngón tay chạm vào cánh môi của thiếu niên, y mới nhận ra hành động này dường như không được đứng đắn cho lắm. Mạnh Trần ngẩn ra trong chốc lát, đầu ngón tay vẫn kề sát môi Tiết Lãng, rụt về không được, lau tiếp không xong. Mạnh Trần chỉ hơi bối rối còn Tiết Lãng đã nổi bão trong lòng. Cảm xúc trên môi vừa mềm vừa mát như tuyết, hắn không thấy lạnh mà nóng hừng hực như đuốc, cổ họng khô khát, rất muốn liếm một cái hoặc ngậm lấy đóa hoa tuyết, nếm thử xem có ngọt như tưởng tượng hay không. Cuối cùng Mạnh Trần thu tay trước, chỉ miệng Tiết Lãng, “Son lem kìa, đệ lau đi.” “Hả… ờ.” Tiết Lãng lắp bắp, dùng mu bàn tay quệt bừa khiến son dây ra đầy mặt. Mạnh Trần thật sự nhịn không được mà lắc đầu cười, lấy một chiếc khăn tay trắng chùi sạch cái mặt mèo của Tiết Lãng. Chúng đệ tử mới đầu còn cười nắc nẻ, sau đó im lặng, ai cũng mắt tròn xoe chấm hỏi đầy đầu. “Ủa… chẳng phải quan hệ giữa Mạnh sư huynh với Tiết Lãng không tốt à?? Sao thấy hai người thân thiết quá vậy?” “Ta đếm rồi, vừa nãy Mạnh sư huynh cười với Tiết Lãng ba lần lận. Ta nghe sư huynh nói huynh ấy vào Thái Huyền Tông năm năm rồi mà chưa thấy Mạnh sư huynh cười một lần nào cả!” “Không biết tại sao ta lại cảm thấy Mạnh sư huynh cưng Tiết Lãng lắm luôn…” Các đệ tử im lặng, không hẹn mà cùng ghen tỵ. Còn bên Tiết Lãng đã sẵn sàng, hắn vội chui vào kiệu hoa. Mạnh Trần đằng sau gọi hắn lại, tự tay trùm khăn đỏ lên đầu hắn. “Sau khi tìm được người thì lập tức dùng hạc giấy truyền âm cho ta.” Mạnh Trần dặn, “Lỡ gặp nguy hiểm cũng không được cậy mạnh, phải bảo vệ bản thân chờ ta đến, nghe chưa?” Tiết Lãng níu khăn đỏ, hiếm khi không bố láo sủa ngược “không mượn huynh xen vào” mà khe khẽ “ừ” một tiếng, chui vào kiệu hoa. Nhạc mừng vang lên, kiệu hoa được bốn gã kiệu phu khiêng đi theo tuyến đường mà những tân nương mất tích từng đi qua, từ thôn Trương Bách xuất phát đến thành Hà Dương. Tiết Lãng ngồi trong kiệu, nhớ lại dáng vẻ người ta trùm khăn cho mình, vừa thấy quá hoang đường, vừa kiềm không nổi nhịp tim như trống dồn. Hắn chìm vào suy nghĩ, mãi đến khi tiếng gió ngoài kiệu biến đổi. Ánh mắt Tiết Lãng sắc bén hẳn lên, nín thở cảm nhận, bắt được một hơi thở dao động giữa không trung. Là quỷ khí. Quả nhiên có yêu ma quấy phá! Tiết Lãng không manh động mà yên lặng chờ. Tiếng gió bên ngoài càng lúc càng dữ dội, đám kiệu phu đứng còn không vững, hoảng sợ la hét, cỗ kiệu rung lắc rồi bị thả xuống đất. Ngay sau đó, màn kiệu được vén lên, gió âm xộc vào. Tiết Lãng cụp mắt, dưới lớp khăn, hắn thấy một bàn tay trắng bệch thò đến bắt lấy cổ tay mình. Bàn tay kia không có độ ấm của con người, ngón tay nhỏ dài, móng sơn đỏ chót, hẳn là nữ quỷ. Tiết Lãng không phản kháng, hắn dùng tay kia giữ khăn trùm đầu, thân thể chợt nhẹ bẫng, hắn bị nữ quỷ mang ra khỏi kiệu, cưỡi gió mà đi, sau đó hai chân chạm đất. Nữ quỷ buông tay hắn, hỏi, “Cô vẫn ổn chứ?” Đã là quỷ còn biết quan tâm người ta vậy sao?! Tiết Lãng thấy có gì đó không bình thường, mà bây giờ cũng chẳng cần ngụy trang nữa, bèn xốc khăn lên. Hắn nhanh chóng quan sát xung quanh, thấy mình đang đứng trong một cái hang khuất trong vách đá, vị trí vô cùng bí mật, thảo nào không ai tìm được các tân nương mất tích. Hắn âm thầm cho hạc giấy truyền tin rồi nhìn nữ quỷ trước mắt, có hơi bất ngờ. Nữ quỷ nào phải ác quỷ mặt xanh nanh vàng như trong tưởng tượng, mà là một cô nương xinh xắn chỉ chừng mười sáu tuổi, ngạc nhiên hơn là nàng ta cũng mặc áo cưới! Chỉ có khác một điểm… Tiết Lãng nhìn xuống ngực nữ quỷ, nơi đó bị đóng một cây đinh sắt thô, máu me đầm đìa nhưng lại trùng với màu áo cưới, nếu không nhìn kỹ sẽ không phân biệt được. Nữ quỷ thấy mặt hắn cũng sửng sốt, “Cô… cô là cô nương nhà ai?” Nàng nhanh chóng nhận ra điều bất thường, nét mặt chuyển từ nghi ngờ sang cảnh giác, “Chờ đã, ngươi… ngươi là đàn ông sao? Ngươi là ai?!” “Ta không phải người xấu.” Tiết Lãng thử thăm dò, “Cô là Nhị Phượng, Quế Hoa hay Nhị Nha?” Nghe mấy cái tên quen thuộc, nữ quỷ ngẩn người, song vẫn chưa yên tâm, “Rốt cuộc ngươi là ai? Có phải Triệu huyện lệnh sai ngươi đến không? Lão ta hại chết một người còn chưa thấy đủ, chẳng lẽ muốn tất cả thiếu nữ vô tội chôn cùng?!” Tiết Lãng nhìn thái độ phẫn nộ cùng biểu cảm bi ai của nữ quỷ, chợt hiểu ra điều gì. Ngoài hang có tiếng bước chân, nhóm Mạnh Trần nhận được tin lập tức chạy đến. Nữ quỷ thấy đông người thì hoảng sợ, nhưng sau đó nàng nhận ra trên người họ có linh lực dao động thì kinh ngạc, “Các ngươi… là người tu tiên sao?” Tiết Lãng gật đầu. Mạnh Trần cũng thấy cây đinh ghim sâu vào lồng ngực nữ quỷ, ánh mắt tỏ vẻ nuối tiếc, nhẹ giọng hỏi, “Cô chính là cô nương được gả vào nhà Triệu huyện lệnh đúng không?” Nữ quỷ ngơ ngác nhìn y, bỗng dưng trào nước mắt. Nàng vốn không phải quỷ, nàng sinh ra ở thôn Trương Bách, tên A Sở, năm nay mới mười bảy. Nửa tháng trước, cha mẹ nói có bà mối đến xe duyên cho nàng với con trai độc nhất của Huyện lệnh thành Hà Dương. Hôn phu mười tám tuổi, chưa vợ, nàng mà gả vào sẽ thành con dâu của Huyện thái gia thành Hà Dương. Nàng bàng hoàng, không hiểu cớ gì quan lão gia thành Hà Dương lại nhìn trúng con gái nhà nông như mình. Nhưng thấy cha mẹ vui mừng, lại nghĩ sính lễ có thể giúp gia đình thoát cảnh khốn khó nên nàng đành nhắm mắt đưa chân. Nàng ngồi kiệu lớn tám người khiêng, được đưa vào phủ đệ của Huyện thái gia, chẳng hiểu sao toàn thân bứt rứt, cứ thấy có gì đó không đúng. Mãi đến khi xốc khăn hỉ lên mới phát hiện điều bất thường, phủ đệ rộng lớn tuy đã treo vải đỏ, bày tiệc rượu nhưng không có khách, không có nhạc, thậm chí không có tân lang. Triệu huyện lệnh thờ ơ nhìn nàng, ra dấu tay, lát sau có hai gã đầy tớ khiêng một người mặc áo cưới đỏ, trước ngực đeo hoa đỏ, hai tay buông thõng, đầu gục xuống đến trước mặt nàng. Một gã đầy tớ nâng đầu tân lang lên, bấy giờ nàng mới thấy rõ gương mặt đó, da xám ngoét sưng phù, mắt nhắm nghiền, môi tím tái, rõ ràng là người chết! Nàng hét lên định bỏ chạy nhưng bị hai gã đầy tớ bắt lại, nhét vải đỏ vào miệng, ép quỳ trên đất. Đôi tân nhân một sống một chết, vậy mà người chủ trì hôn lễ làm như không thấy cảnh tượng oái ăm này, vẫn làm mặt nghiêm trang hô lớn, “Nhất bái thiên địa.” Nàng bị hai gã đầy tớ bắt dập đầu với thi thể tân lang. “Nhị bái cao đường.” Nàng gồng mình giãy ra, nước mắt lưng tròng, van nài nhìn Triệu huyện lệnh ngồi ở ghế trên, nhưng nàng chỉ nhận được ánh mắt hờ hững lạnh lùng. “Phu thê giao bái!” Nàng bị bắt xoay lại đối mặt với tân lang, vừa ngước lên đã gặp gương mặt chết chóc bợt bạt, nàng chỉ còn biết khóc trong tuyệt vọng. Người xung quanh lẳng lặng nhìn đôi vợ chồng mới cưới quỳ lạy, còn mỉm cười mãn nguyện. Trong mắt nàng, nụ cười đó méo mó dị hợm, chẳng giống con người mà hệt như ác quỷ bò lên từ địa ngục. Lễ hoàn thành, nàng bị dây thừng trói tay chân, nhét vào bao bố. Lúc được thả ra khỏi bao thì thấy trước mặt là một phần mộ vừa mới đào, bên trong đặt sẵn quan tài gỗ đen. Tân lang đã nằm bên trong, chỗ trống chừa ra là vị trí của nàng. Nàng liều mạng dập đầu van xin, trán bật máu, chỉ xin đối phương tha cho nàng con đường sống, nhưng cuối cùng vẫn bị nắm tóc ném vào quan tài. “Con gái à, ta cũng không còn cách nào khác. Ngày sinh tháng đẻ của con hợp mạng con ta, con đi theo nó đi.” Triệu huyện lệnh đứng trên mô đất cao nhìn xuống nàng, biểu cảm có chút thương xót, “Con đừng trách ta, có trách thì hãy trách cái mạng hèn của mình.” Lão ta vung tay, tôi tớ khiêng nắp quan tài lên, người chủ trì lại nói, “Lão gia chờ đã, tuy bát tự của thiếu gia và tân nương hợp nhau nhưng tân nương rõ là không tình nguyện. Nếu nàng ta xuống dưới cáo trạng với Diêm Vương thì rắc rối to.” Triệu huyện lệnh hết hồn, vội hỏi, “Thế phải làm sao bây giờ?” Người chủ trì, “Đóng một cây đinh vào trái tim tân nương, giam hồn phách lại thì nàng ta không thể đi cáo trạng nữa.” Vậy là nàng bị đóng đinh vào tim khi vẫn còn sống, sau đó nắp quan tài đậy lại, nàng chết trong tuyệt vọng, tăm tối, đau đớn cùng cực. Đúng như lời người chủ trì, có lẽ vì oán khí quá nặng nên nàng không thể đi đầu thai mà biến thành quỷ. Nàng hận không thể giết phứt lão Huyện lệnh để báo thù, nhưng sau khi thành quỷ nàng đã biết vài quy tắc, quỷ nào tự tiện giết người sẽ biến thành lệ quỷ đánh mất lý trí, lúc đó sẽ bị tu sĩ truy bắt hoặc bị Thiên Đạo diệt trừ. Nàng còn một tâm nguyện, đó là về thăm cha mẹ và em trai lần cuối. Nàng bay về thôn Trương Bách, sợ người thân thấy mình sẽ bị dọa nên núp bên ngoài nhìn vào cửa sổ. Nàng thấy mẹ ngồi trên giường, trước mặt là một rương vàng bạc châu báu, bà khua mấy hạt châu lấp lánh, buồn bã thở dài, “Tôi thấy có lỗi với A Sở quá…” “Chết cũng chết rồi, bà hối hận cũng có ích gì đâu.” Cha nàng cau mày, “Bà đừng nhắc mãi, người ta nói chỉ cho nó uống chén rượu rồi đưa đi an táng, không đau đớn gì hết.” “Biết làm sao được.” Mẹ nàng lẩm bẩm, “A Mao và A Lượng sắp tới tuổi rồi, nhà mình nghèo rớt mồng tơi, tiền đâu mà xây nhà cho tụi nó cưới vợ đây?” Cha nàng “ừ” một tiếng, nói khẽ, “Phải rồi, mấy người đó nói họ vẫn cần con gái làm âm hôn đấy.” “Thì sao?” “Con trai nhà Huyện thái gia ra ngoài săn thú cùng mấy thiếu gia thân thiết, chẳng may bị rắn độc cắn chết hết. Mấy nhà khác nghe nói nhà Huyện thái gia tổ chức âm hôn nên cũng lũ lượt làm theo.” Cha nàng xoa tay, đôi mắt vẩn đục lấp lóe, “Họ bảo nếu chúng ta tìm cho họ thêm mấy cô gái nữa thì sẽ chia cho chúng ta ba phần tiền.” Mẹ nàng có vẻ dao động, bà suy tư chốc lát rồi vẫy tay, nói nhỏ, “Hình như nhà thợ rèn đầu thôn có đứa con gái tên Quế Hoa thì phải? Cha của con bé Nhị Phượng tối ngày ăn chơi lêu lổng, ông giả bộ đi hỏi mẹ của Nhị Phượng xem sao, không chừng thành công đó…” A Sở trơ mắt nhìn cha nàng gật đầu, khoác áo đẩy cửa đi đến nhà Quế Hoa và Nhị Phượng. Editor VệnMạnh Trần theo Chung Ly Tĩnh về Thái Huyền cõi trần vào giới tu chân, y nhìn đâu cũng bỡ ngỡ, không quen biết ai. Đại sư huynh Bùi Ngọc Trạch là người ngoài nóng trong lạnh, rất khó gần, Mạnh Trần không dám bắt chuyện, mỗi khi tu luyện gặp bình cảnh chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi đi nhờ sư tôn dần, Mạnh Trần phát hiện Chung Ly Tĩnh không lạnh lùng xa cách như trong tưởng tượng. Ông ta đã đứng trên đỉnh giới tu chân, còn y mới tập tễnh những bước đầu tiên, ngay cả luyện khí cũng không hiểu, đặt câu hỏi nào cũng ấu trĩ đến ngớ ngẩn, e là đệ tử Trúc Cơ cũng chẳng đủ kiên nhẫn trả Chung Ly Tĩnh lại trả lời từng câu điệu của ông ta vẫn mãi lãnh đạm nhưng giải đáp từng vấn đề vô cùng tỉ mỉ, y không hiểu ông ta sẽ giảng lại lần thứ hai, lần thứ ba, đến khi nào Mạnh Trần hiểu mới đầu Mạnh Trần sợ nơm nớp như đi trên băng mỏng, về sau quen rồi thì ôm sách tung tăng chạy đến Thiên Âm Các tìm Chung Ly Tĩnh thường gì y cũng chỉ là đứa nhỏ mười ba tuổi, không thể ngồi yên một chỗ cả ngày. Sư tôn tuy lạnh lùng nhưng ít ra vẫn nói chuyện với y, để y không thấy cô độc trên Thiên Cực Phong rộng lớn vắng tiến bộ rất nhanh, cũng hiểu biết nhiều hơn, rốt cuộc cũng biết đạo của Chung Ly Tĩnh khác với những tu sĩ bình thường, sư tôn của y tu đạo Vô đứng trên vạn người phải vứt bỏ tình cảm, không dao động vì tình, không để tình chi phối. Người tu đạo Vô Tình không thể cảm nhận buồn vui sướng khi biết chuyện này, Mạnh Trần rất vui, sư tôn tu đạo Vô Tình thì dù y yếu kém vụng về đến đâu, sư tôn cũng sẽ không ghét bỏ rồi đuổi y đi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y lại không chắc chắn một người không còn cảm nhận được vui buồn liệu có phải chuyện tốt hay không?Hân hoan, vui sướng, hạnh phúc hoặc đau khổ đều là một phần của cuộc sống, còn cảm nhận được chứng tỏ mình vẫn đang sống. Nếu không thể cảm nhận từng cung bậc cảm xúc thì cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa?Nếu đạt đến đại đạo tối thượng mà vẫn cô đơn lẻ bóng, bên cạnh không một ai chia sẻ thì tu luyện để làm gì?Mạnh Trần biết mình suy nghĩ nông cạn, sư tôn sẽ không quan tâm đến cảm xúc vui buồn gì đâu. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng y vẫn âm thầm đến chỗ sư tôn thường xuyên hơn, ngoài việc khảo bài, hễ không có gì làm là y lại chạy đến Thiên Âm Các. Y tìm đủ cách mở đề tài nói chuyện với ông ta, còn giả bộ tình cờ làm rơi vài món đồ, có lúc là bánh kẹo, có lúc là châu chấu cỏ y tự tay bện, có khi là hạc giấy nhỏ, y muốn cho sư tôn dính một chút “hơi người”.Có lẽ Chung Ly Tĩnh không thấy, hoặc giả có thấy cũng không quan tâm mấy trò vặt đó. Thái độ của ông ta vạn năm như một, mãi mãi là Chung Ly tiên tôn vô dục vô Trần hơi mất mát, nhưng hắn hiểu mỗi người có đạo riêng, y không thể nào khiến sư tôn đổi tính được. Thế nhưng y vẫn không nản lòng, bởi vì từ nhỏ y đã hiểu đạo lý có qua có lại, người khác tốt với y một, y phải đáp trả mười. Chung Ly Tĩnh kéo y ra khỏi bùn lầy, cho y một chốn nương thân, còn dạy y đọc sách, tu luyện, kiếm thuật, biến y từ một đứa trẻ yếu ớt thành một thiếu niên mạnh mẽ, tựa như giấc mơ y từng ao ước khi xưa kia vẫy vùng trong tuyệt Ly Tĩnh vừa là ân nhân, vừa là ân sư của y, y đã thề đền đáp ông ta cả sau bị nhốt trong hang, dù tay chân tàn phế, thân tàn ma dại nhưng y vẫn không có ý định buông xuôi. Bởi vì y tin rằng, dù cho cả Thái Huyền Tông nghi ngờ y, dù cho sư huynh đệ gắn bó keo sơn phản bội y, nhưng nhất định sư tôn sẽ tin là y trong ngày nào đó, y may mắn tìm được cơ hội thoát khỏi lao tù, thế nhưng ông trời cứ như đang vờn y mà cho đổ mưa to, tay chân y không có sức, mới chạy được mấy bước đã ngã vào vũng đôi giày không vương bụi trần hiện ra trước mắt, Mạnh Trần ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, chưa kịp gọi “sư tôn” đã bị mũi kiếm lạnh lẽo chĩa vào giác trời sập cũng chỉ đến thế, khoảnh khắc đó, Mạnh Trần suy sụp hoàn toàn.“Sư tôn…” Người y run lên vì giá lạnh và đau khổ, mắt nhìn chằm chặp gương mặt lạnh lùng bất biến của Chung Ly Tĩnh, “Đến người cũng không tin con sao?”Chung Ly Tĩnh lẳng lặng nhìn y, mũi kiếm vẫn chĩa vào cần cổ trắng bệch.“Không liên quan đến chuyện này.” Tiên tôn đứng trên mây nói rất bình thản, “Chỉ là không thể trái mệnh trời.”Chỉ vài lời ít ỏi nhưng Mạnh Trần vẫn hiểu giới như Chung Ly Tĩnh có thể giao lưu với Thiên Đạo, ông ta nhìn thấy thiên cơ liên quan đến con đường tu luyện. Thiên cơ mà Chung Ly Tĩnh nhìn thấy là ông ta sẽ vì một người mà hủy đạo Vô Tình, chôn vùi tu vi mấy trăm là người khác biết tin này, e là sẽ tìm mọi cách tránh xa người được thiên cơ nhắc đến, tốt nhất là cả đời không gặp. Nhưng Chung Ly Tĩnh thì khác, tính ông ta kiêu ngạo, không tin số mệnh của mình sẽ thay đổi chỉ vì một người, càng không tin đạo tâm kiên cố như tường đồng vách sắt của mình lại dao động vì một kẻ xa lạ. Thế nên ông ta làm trái ý trời, chủ động đi tìm người mà thiên cơ nói, để rồi trong một đêm tuyết lớn, ông ta thu nhận đứa bé thoi thóp ven đường làm đồ đầu ông ta muốn khiêu khích Thiên Đạo, ngờ đâu cuối cùng lại mua dây buộc đạo Vô Tình xuất hiện vết nứt, vị tiên tôn tự cao tự đại rốt cuộc phải thừa nhận rằng không thể chống đối ý ta sẽ không hủy đại đạo vì một đệ tử, thế nên ông ta buộc phải lựa chọn cách cuối cùng là giết y chứng đạo vốn vô tình, nếu vứt bỏ nghìn năm tu luyện vì một người, há chẳng phải thành trò cười?Vậy nên dù Chung Ly Tĩnh biết Mạnh Trần bị oan, biết y phải chịu tra tấn, chịu nhục nhã, nhưng đâu có liên quan gì đến ông ta chỉ biết là giết người trước mắt thì đường tu hành sẽ không còn chướng Trần nghe vậy thì bật cười, gương mặt đẫm nước mắt lẫn nước mưa, “Ngày đó ông cứu ta là để tự tay giết ta sao?”Giết ta để chứng đại đạo của hổ là Chung Ly tiên tôn muôn người kính ngưỡng, nực cười thay, vậy mà trước kia y còn lo sư tôn một thân một mình có lẽ sẽ cô độc cười thay, y còn vắt óc tìm mọi cách chọc sư tôn vui, dù chỉ một chút cũng Chung Ly tiên tôn đứng trên vạn người, Chung Ly tiên tôn một lòng cầu đạo, nào có cần mấy thứ dư thừa đó.“Không dám phiền ông ra tay.” Mạnh Trần vươn tay nắm lưỡi kiếm trước mặt, máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống mũi kiếm, tan vào lòng đất, “Ta tự làm.”“Sư tôn.” Y nói lời cuối, “Ta không nợ ông nữa.”Mười năm săn sóc, mười năm dạy dỗ, mười năm ơn nghĩa…Ta dùng cái mạng này trả cho ông, từ đây chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.—o0o—Bởi vì bí cảnh Thái Hư bất ngờ xuất hiện Thao Thiết cảnh Hóa Thần, suýt gây thương vong diện rộng, chưởng môn lo rằng trong bí cảnh còn thai nghén ra không ít sinh vật nguy hiểm khác nên tạm thời hủy bỏ thám đệ tử tuy tiếc nuối nhưng cũng hiểu tính mạng quý nhất, nếu họ đụng phải Thao Thiết cảnh Hóa Thần e là đến bã cũng không mà Chung Ly tiên tôn kịp thời xuất hiện giết chết Thao Thiết, chứ không thì không biết tổn thất biết bao nhiêu mạng Ly tiên tôn đã về, các đệ tử mừng như mở hội, nhất là những đệ tử mới nhập môn mấy năm gần đây, ai cũng muốn thấy dáng vẻ tiên tôn trông như nào. Đáng tiếc là sau khi rời khỏi bí cảnh, tiên tôn về thẳng Thiên Cực Phong, các đệ tử buồn thiu, hâm mộ đố kỵ hận với bốn đệ tử thân truyền của Chung Ly tiên giờ, nhị đệ tử Mạnh Trần đang ở trong Thiên Âm Các của Chung Ly khi giết Thao Thiết cứu Mạnh Trần, Chung Ly Tĩnh đưa y về Thiên Âm Các. Dọc đường y không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng thân còn bé dõi theo bóng lưng ông ta, y luôn thấy sư tôn cao lớn uy nghi, y vừa sùng bái vừa thấy an Trần năm mười mấy tuổi không điềm đạm như bây giờ, thường xuyên tự nhủ rằng tiên tôn lợi hại kia là sư phụ ta tôn bảo bọc y hệt như cha từ sau đêm mưa ấy, tất cả đã thay không hận ông ta, dù sao Chung Ly Tĩnh cũng có công nuôi nấng y mười năm, ngày xưa nếu không có ông ta, y đã chết vào năm mười ba những tình cảm khác như ngưỡng mộ, tôn thờ, yêu quý đã vụn vỡ theo nhát kiếm kia rồi, bây giờ Chung Ly Tĩnh chỉ là một người xa lạ có gương mặt quen thuộc lớn tự động khép lại, trong Thiên Âm Các quạnh quẽ đìu hiu, khói đàn hương lững Trần đứng trước cửa, cụp mắt im Ly Tĩnh thấy y không đi theo bèn quay đầu lại, thanh niên lặng lẽ đứng ở cửa, hàng mi như lông quạ rủ xuống che khuất tâm tình trong ánh mắt, ở y toát lên sự thờ ơ, xa cách và… đề Ly Tĩnh nhìn y một lúc lâu rồi lên tiếng, “Qua đây.”Mạnh Trần hơi sững sờ, cất bước đi đến, vẫn giữ khoảng cách nhất định với Chung Ly Tĩnh. Y cho rằng với tính cách của Chung Ly Tĩnh thì trước tiên sẽ kiểm tra bài tập và quá trình tu luyện trong thời gian qua, y đang cân nhắc phải trả lời thế nào thì Chung Ly Tĩnh phất tay một cái, đặt hai bình rượu lên Trần nhìn bình sứ trắng khắc hoa đào, bỗng chốc thất thần.“Là rượu hoa đào trong chợ người phàm.” Chung Ly Tĩnh nhìn y, cất giọng lãnh đạm, “Ta nhớ lúc trước con rất thích rượu này.”Trước kia Mạnh Trần thích rượu hoa xuân năm ấy, y cùng sư huynh sư đệ cúp học, lẻn xuống núi tham gia hội Bách Hoa. Lúc đó có một quán trọ bày bán rượu hoa đào, vị ngọt thanh, thoang thoảng hương hoa. Ba sư huynh đệ mua mấy bình rượu, ngồi bên cửa sổ lầu hai của quán trọ, vừa uống rượu vừa tán gẫu vừa ngắm chợ hoa, vui quên trời chơi đến chập tối mới chịu về, Mạnh Trần giấu hai bình rượu hoa đào trong tay áo, định lén chạy về Tê Tuyết Cư thì vô tình bắt gặp một người ngồi thiền trong đình trên Thiên Cực tôn áo trắng, ngân quan tóc đen, lạnh lùng cô độc, chỉ nhìn bóng lưng cũng khiến người ta sinh lòng kính sợ, nhưng Mạnh Trần nhìn dáng hình đơn độc dưới hoàng hôn kia lại thấy nhoi nhói trong và sư huynh đệ ra ngoài chơi quên đường về, một mình sư tôn ở lại trên Thiên Cực Phong vắng lặng từ lúc mặt trời ló rạng đến khi vầng trăng treo qua ngày, năm qua năm vẫn luôn là như bỗng thấy áy náy vô cùng, bất chấp bị phát hiện mình lén xuống núi, y chạy bước nhỏ vào đình, đặt hai bình rượu hoa đào lên bàn đá nghe cái Ly Tĩnh mở mắt, hờ hững nhìn Mạnh Trần. Mạnh Trần đánh liều, “Sư tôn, đây là rượu mà con lén xuống núi mua, hương vị tuyệt lắm, người có muốn nếm thử không?”Y cứ nghĩ Chung Ly Tĩnh sẽ không buồn phản ứng, nào ngờ ông ta thật sự nhấc một bình Trần ngớ người, sau đó lòng như nở hoa, vội vàng dùng khinh công bay về phòng mình lấy ly, tự tay rót đầy đưa cho ông ta, rồi giương cặp mắt trông mong nhìn ông ta uống cạn, “Ngon không ạ?”Chung Ly Tĩnh đặt ly xuống, “Tàm tạm.”Mạnh Trần biết sư tôn nhận xét như vậy là nể mặt mình lắm rồi, sư tôn của y không gì không biết, không gì không làm được, từng thưởng thức vô số món ngon vật lạ trên đời, cũng đã nếm rượu quý tiên giới, sao có thể để mắt đến bình rượu hoa đào bèo bọt của cõi phàm. Nhưng y vẫn hớn hở, dứt khoát rót cho mình một ly rồi ngửa đầu uống cạn, nói hùng hồn, “Sư tôn, hôm nay chúng ta không say không về.”Thật ra Mạnh Trần không phải người mê rượu, nhưng hôm nay y thật sự có ý không say không về, y muốn thấy Chung Ly Tĩnh say một lần, muốn thử xem sư tôn thờ ơ lạnh lùng khi say rồi có để lộ biểu cảm nào khác hay bình rượu hoa đào hết veo, Mạnh Trần chạy vào kho lấy một vò rượu tiên Vân Túy, tiện tay chộp luôn hai cái bát lớn trong bếp. Chung Ly Tĩnh vậy mà cũng thuận theo, để mặc cho y ôm mưu đồ rót rượu tràn bát rồi cười tủm tỉm đưa cùng Mạnh Trần gục trên bàn đá, cũng không thấy Chung Ly Tĩnh dính chút men say quá, Mạnh Trần nằm nhoài trên bàn, mơ mơ hồ hồ, tôn giả cảnh Đại Thừa hẳn là không bị rượu ảnh hưởng sau đó y không có ấn tượng, chỉ biết khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường ở Tê Tuyết Cư, được đắp chăn ngay với Mạnh Trần, ký ức đó đã thuộc về kiếp trước, kiếp này cứ cho là có thì cũng đã qua bốn, năm năm rồi. Không nhắc thì y cũng chẳng nhớ, vậy mà không ngờ Chung Ly Tĩnh lại mang về hai bình rượu hoa không giống việc mà Chung Ly tiên tôn sẽ là trước kia chắc hẳn y sẽ mừng rỡ, nhưng bây giờ…“Đệ tử khi ấy nhỏ dại không hiểu chuyện nên phóng túng vô lễ, buông thả mê rượu.” Mạnh Trần nói khẽ, “Giờ thì không như vậy nữa.”Chung Ly Tĩnh quan sát y, “Bây giờ không thích nữa sao?”“Vâng.”Mạnh Trần im lặng một lúc lâu rồi nói, “Không thích.”

hóa ra sư đệ phản diện yêu thầm ta